"Sao cứ phải là tôi?" Hoắc Vi Vũ thật lòng không hiểu.
"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô. Nghị, con vào đây." Tổng thống gọi.
Duật Nghị mở cửa bước vào với vẻ khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ cắn răng, đành ra ngoài đứng dựa vào tường. Trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng Cố Hạo Đình. Chắc bây giờ hắn đang giận lắm. Nhưng cô tin rằng mình làm đúng.
Lúc này, ở trong phòng, Duật Cẩn hỏi thẳng: "Nghị, con có muốn làm Tổng thống không?"
"Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Ba à, con cũng không muốn đả kích ba đâu, nhưng thật lòng con thấy có một người cha làm Tổng thống đã vinh dự lắm rồi, con không hợp với 'nghề' đó đâu." Duật Nghị nói rất nhẹ nhàng.
"Nghị, con là đứa hiền lành nhân hậu, không mưu mẹo toan tính, thế nếu gặp chuyện lên quan đến sống chết, con có học được những thứ đó không?" Duật Cẩn hỏi với vẻ rất nghiêm túc.
"Sống chết? Nếu con không làm Tổng thống thì sẽ có người muốn giết con sao?" Duật Nghị không hiểu gì.