Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nói rất bình tĩnh: "Ngay tại đây, Vi Vũ xin chúc Tư lệnh cầu được ước thấy, mong sao được vậy, vượt mọi khó khăn, không còn đối thủ, có được tất thảy những gì mình muốn."
Cố Hạo Đình đăm chiêu nhìn Hoắc Vi Vũ.
Tổng thống lại nhìn cô với vẻ không hài lòng. Ông ta cảm thấy cô nói quá nhiều, dường như những câu này còn ám chỉ điều gì khác.
Cố Hạo Đình xoay người, cặp mắt đã sắc bén trở lại như diều hâu săn mồi, không buồn quay đầu, chỉ bỏ lại một câu lạnh lùng: "Cô cút đi!"
Hoắc Vi Vũ nhũn chân, phải dựa người vào tường mới đứng được. Cô trơ mắt nhìn hắn sải bước rời đi, nhìn bóng lưng hắn khuất dần khỏi tầm mắt.