Lần trước? Hoắc Vi Vũ có cảm giác như sấm chớp giật đùng đùng. Thì ra lần trước người làm chuyện đó trong khách sạn với cô là hắn. Giờ thì hay rồi, cô trộm gà không được còn mất nắm gạo. Lúc này trong đầu cô hiện lên toàn những lời trách mắng chửi bới.
"Ừ, anh làm mạnh quá." Cô sửa lời, xong lại chột dạ nên đành cắn môi, cố chịu cảm giác cực kỳ đau đớn ở bên dưới.
Sao bảo sướng đến nỗi bay lên tận mây xanh cơ mà? Kẻ nào phát ngôn ra câu đấy hả, ra đây mau, cô phải cho kẻ đó biết tay!
Cố Hạo Đình thấy mắt cô rưng rưng ánh lệ lại không nỡ, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô rồi ngậm lấy môi cô. Hắn không cử động, để yên như thế để cô dần quen với sự tồn tại của mình.
Cô cảm nhận được sự săn sóc của hắn, cũng vì là hắn nên cô dần bình tĩnh lại, chủ động lại gần hắn, mong hắn vui vẻ hơn một chút.
Nhưng với người lý trí đã bên bờ vực sụp đổ như Cố Hạo Đình thì làm như thế có khác nào khiêu khích mời gọi, làm sao mà hắn chịu được.