Đêm đã về khuya. Trăng hôm nay lớn đến lạ kỳ, rải ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất bao la. Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng rồi bước lang thang.
Có phải con người sau khi chết có còn linh hồn không? Có phải ba cô cũng đang ngắm vầng trăng này với cô không?
Hình như đây là vùng ngoại ô, nên đèn đường vẫn rạng mà chẳng thấy bóng người. Nếu hôm nay cô không thoát được, chôn thân giữa chốn đồng không mông quạnh, liệu Cố Hạo Đình có buồn không? Có lẽ hắn sẽ tin cô không hề đẩy Thái Nhã xuống cầu thang.
Đi mệt rồi, Hoắc Vi Vũ liền đến ngồi dưới một ngọn đèn đường. Dưới mặt đất chỉ có bóng cô. Cô rê tay lướt dọc theo hình dáng cái bóng của mình.
Ai cũng cô đơn đến với thế giới này rồi cô độc rời xa trần thế, chẳng biết mình đến từ đâu, cũng chẳng hay chết rồi sẽ đi về đâu. Thứ duy nhất bầu bạn, không rời không bỏ chỉ có cái bóng của chính mình mà thôi.