Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình đang vô cùng ương ngạnh, ngạo mạn. Cô nghĩ đến cảnh lúc hắn ép ba mình cũng mang bộ dạng vênh váo, hung hăng như thế này mà thương cho ba cô vô cùng. Cô cực kỳ ghét Cố Hạo Đình luôn tự coi mình là nhất của lúc này.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ đầy quyết tâm: "Tôi nhớ đã nói với anh rồi mà, nếu như anh lừa tôi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh. Là anh ép ba tôi phải gả tôi cho anh đúng không?"
Cố Hạo Đình nhìn sâu vào mắt cô, im lặng thật lâu.
"Rốt cuộc có phải vậy không?" Hoắc Vi Vũ cao giọng.
Cố Hạo Đình chỉ đáp lại một chữ ngắn gọn súc tích: "Đúng."
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tan nát cõi lòng. Dù đoán thì đoán nhưng khi nghe thấy chữ "Đúng" thốt ra từ miệng hắn, cô vẫn cảm thấy đau đớn gấp vạn phần.