Hoắc Vi Vũ nhìn theo bóng lưng của Ngụy Ngạn Khang, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành. Gã này chắc chắn không nói ra được tin tức có ích gì đâu. Cô không muốn đi theo, bởi vì sợ phải nghe thấy điều mà mình không muốn, bèn dứt khoát quay vào văn phòng, không đi cùng gã.
Ngụy Ngạn Khang: "…"
***
Thủ đô.
Cố Hạo Đình bị cúp mất điện thoại, bèn nhìn Trung tá Thượng đứng bên cạnh rồi hỏi: "Tôi còn bao nhiêu thời gian nghỉ?"
Trung tá Thượng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: "Còn hai tiếng nữa, tôi kê chiếc giường cho Tư lệnh ở đây luôn nhé?"
"Không ngủ, chuẩn bị xe đi, tôi đến phủ Tổng thống một chuyến." Cố Hạo Đình nói xong bèn đứng dậy, nhanh chóng khoác áo vest vào.
"Tư lệnh nghỉ một lát đi, từ tối hôm qua đến giờ Tư lệnh đã chợp mắt tí nào đâu." Trung tá Thượng nói mà lòng đau nhói.
"Tôi không muốn để cô ấy thất vọng. Nếu tôi đã ép cô ấy lấy mình thì phải đánh trận này cho thật đẹp." Cố Hạo Đình đi thẳng ra ngoài.