Hoắc Vi Vũ đẩy vai Cố Hạo Đình.
"Ưm… ưm… ưm…" Cô cố sức vùng vẫy, giãy giụa, nhưng càng giãy thì hắn lại càng không chịu buông tha.
Cố Hạo Đình vòng tay ra sau lưng cô, cởi móc cài áo lót của cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy mạnh tay hắn nhưng không được, cứ thế để hắn giật chiếc áo lót của cô ra, sau đó cúi mình hôn lên gò bồng trần trụi.
Hoắc Vi Vũ run bắn lên. Cảm giác mãnh liệt như sóng triều đánh thẳng vào tiềm thức. Trong thoáng chốc, cô bất giác chìm vào cơn mê muội.
"Cố Hạo Đình, anh đừng như vậy, anh buông tôi ra." Hoắc Vi Vũ hạ giọng van nài.
Cô sợ Phùng Tri Dao và người của Tướng quân Mai trong phòng bên cạnh nghe thấy.
Trong đáy mắt Cố Hạo Đình toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Đã đến nước này rồi mà còn bắt hắn buông ra ư?
Hắn bế Hoắc Vi Vũ lên, xoay người đặt cô xuống ghế salon, sau đó dùng một tay siết chặt đôi tay mảnh khảnh và ép chúng ra sau lưng cô.