"Có phải em điên rồi không mà muốn gặp hắn?" Lâm Thừa Ân hơi kích động: "Có biết hai ngày em hôn mê, hắn không hề tới đây không? Nếu muốn tới thì hắn đã tới từ lâu rồi chứ chẳng chờ đến bây giờ."
Hoắc Vi Vũ đẩy tay Lâm Thừa Ân ra, kích động nói: "Em không tin anh ấy đưa em tới Tòa án Quân sự, lại còn không ngó ngàng gì tới em."
Lâm Thừa Ân lắc mạnh bả vai Hoắc Vi Vũ, muốn mắng cho cô tỉnh lại: "Đây không phải vấn đề em tin hay không tin mà sự thật chính là như thế. Em nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu đây? Chẳng phải kết quả đã rành rành trước mắt rồi sao?"
Hoắc Vi Vũ bị lắc đến váng đầu hoa mắt. Trong đầu óc cô chỉ khắc ghi cảnh tượng khi Cố Hạo Đình ôm chặt lấy mình. Nếu như hắn bạc tình bạc nghĩa với cô như vậy thì vì sao ban đầu lại cho cô hy vọng và sự ấm áp? Cô không tin!
"Em muốn hỏi cho rõ ràng." Hoắc Vi Vũ kiên định nói.
"Có gì nữa mà phải hỏi? Hỏi hắn chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?" Lâm Thừa Ân châm chọc.