Không biết bao lâu trôi qua, Hoắc Vi Vũ mở to mắt. Đầu óc vẫn còn quay cuồng, trước mắt tối om, chẳng thể trông thấy bất cứ vật gì.
"Có ai ở đây không?" Hoắc Vi Vũ gọi. Cuống họng cô khô khốc và đau rát.
Không ai trả lời cô. Cô nhớ khi mình hôn mê thì vẫn còn đang nằm trong vòng tay của Cố Hạo Đình.
"Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ lại gọi thêm một tiếng.
Vẫn không có ai đáp lại.
Cô sờ trên vách tường, muốn bật đèn lên, nhưng trên tường chẳng có gì cả.
Cô ngồi dậy, xuống giường, đi về phía trước được mấy bước đã đụng ngay vào vách tường, đi loanh quanh trong phòng hồi lâu vẫn không tìm thấy cửa và công tắc điện, chỉ có bóng tối bao trùm tầm mắt.
Nỗi hoang mang như muốn đánh nát thần kinh yếu ớt của cô. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì khiến cho cô bắt đầu gặp ảo giác. Cô sợ hãi hô to: "Có ai không? Tôi muốn uống nước, có ai ở đây không?"
Tầm mắt bỗng sáng ngời, cô thấy rõ mọi thứ xung quanh.