Tướng quân Mai mặc quân phục và cùng với các cấp dưới của mình đứng trước mặt Cố Hạo Đình.
"Ai dám đưa cô ấy đi?" Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, sau đó cầm chiếc ô trong tay Trung tá Thượng đi về phía Hoắc Vi Vũ.
"Cố Hạo Đình, cô ta là người đàn bà của Giang Khả! Giang Khả chết vì cô ta đấy. Cậu đừng quên Tổng thống muốn thứ gì." Tướng quân Mai nghiêm nghị cảnh cáo.
Cố Hạo Đình che ô cho Hoắc Vi Vũ rồi nhìn cô từ trên cao xuống.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên. Ánh đèn ô tô sáng chói, làn mưa như thành một màn sương mờ mịt, nên cô không nhìn rõ mặt người đàn ông ấy.
Một cơn gió thổi tới cuốn theo không khí ẩm ướt. Hoắc Vi Vũ run lẩy bẩy vì lạnh. Cô rũ mắt nhìn xuống, không dám hy vọng xa vời rằng người khác sẽ tin mình. Bọn họ có tin tưởng hay không cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần hắn tin cô là đủ rồi.
Cô nắm lấy ống quần hắn, lắc nhẹ như là đang làm nũng.