Cố Hạo Đình bóp hai má Hoắc Vi Vũ bằng ngón cái và ngón trỏ: "Món ăn vặt mà như em, nuốt để nghẹn chết tôi à?"
"Nghẹn thì anh đừng có ăn, tôi cứ như thế đấy, không dịu dàng như nước, hẹn đẹp như mơ cho anh đâu." Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác.
Lần đầu tiên, cô không hất tay hắn ra. Nhưng hắn không có ý định buông tha, nên cô bắt đầu giãy giụa đẩy hắn.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba cô đẩy hắn ra nhưng không thể. Cố Hạo Đình nghiến chặt răng, bị cô đẩy mãi nên bắt đầu phiền não. Hắn quyết định cúi người hôn lên môi cô để mọi thứ dừng lại.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa từ chối. Song cô càng vùng vằng thì hắn càng siết mạnh tay. Vết thương nơi tay hắn vỡ toác, máu nhuộm đỏ cả chiếc cà vạt trên tay hắn.