Túi xách, điện thoại và chìa khóa của Hoắc Vi Vũ đều được đặt trên bàn nước. Hoắc Vi Vũ bỗng thấy trong lòng trống vắng làm sao.
Hắn cố ý tránh mặt cô phải không? Hắn nói sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, thế là biến mất thật à? Hắn đã dứt khoát như vậy rồi, hẳn là cô cũng phải quên đi thôi.
Hoắc Vi Vũ lấy đồ, quay về nhà mình. Song vừa mới đến cửa nhà…
"Tiểu Vũ."
Cô quay lại nhìn theo bản năng. Ngụy Ngạn Khang chạy tới.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt rồi cất tiếng với giọng khó chịu: "Chẳng phải đã nói không dây dưa gì với nhau nữa hay sao? Ngụy Ngạn Khang, hy vọng anh có thể làm một chính nhân quân tử biết giữ lời."
Ngụy Ngạn Khang nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vi Vũ, cất giọng tha thiết thân tình: "Xin lỗi em, em vừa bỏ đi anh đã hối hận rồi. Anh đuổi theo em, còn bị tai nạn nữa. Tiểu Vũ à, em tha thứ cho anh có được không?"
Hoắc Vi Vũ cười nhạo: "Giờ tôi tha thứ cho anh, nhưng có tiếp tục với anh hay không thì chưa chắc."