Hoắc Vi Vũ nhìn người trước mặt bằng đôi mắt giăng kín sương mù, mịt mờ hơi nước, hết thảy đều không chân thật tựa như một giấc mơ.
"Tự nhốt mình ở bên ngoài luôn. Em ngốc thế này, sao lại sống được tới tận bây giờ vậy?" Cố Hạo Đình vừa quở trách vừa đỡ cô lên. Giọng nói của hắn vang lên bên tai cô tựa tiếng trời.
Nếu là bình thường thì chắc chắn cô đã nổi nóng rồi. Nhưng lúc này đây cô lại không hề tức giận, chỉ có nỗi đắng cay chua chát khôn tả thắt lấy con tim.
Nếu hắn xuất hiện ở đây, vậy thì người mà cô nhìn thấy lúc ở trên tầng ban nãy chính là hắn đúng không?
"Tôi vừa ra ngoài, lúc quay về không cẩn thận khóa mất cửa." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Xem lần sau có dám không nghe lời nữa không." Nói đoạn, Cố Hạo Đình nắm tay cô: "Về chỗ tôi trước, ở ngay dưới tầng, để tôi bảo Trung tá Thượng mở cửa cho em."
Hoắc Vi Vũ muốn nói với hắn biết bao nhiêu lời, nhưng tất cả đều nghẹn ứ trong cổ họng. Tâm trí rối như mớ bòng bong, cô lặng lẽ cúi đầu.