"Này em nhỏ, ba mẹ em đâu?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đứng hình. Cậu bé mới bảy, tám tuổi này đẹp trai quá, đáng yêu quá. Cậu bé lớn lên chắc chắn sẽ sát gái lắm đây. Có điều ánh mắt nó lạnh như băng, không chút hơi ấm.
"Em bị thương rồi, phải đi bệnh viện khám thôi. Là chị đâm phải em nên chị sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu." Hoắc Vi Vũ đề nghị.
Cậu bé không nói gì, cứ thế đứng lên, lảo đảo đi về phía trước. Máu chảy dọc theo bắp chân cậu bé.
Hoắc Vi Vũ áy náy, đi lên giữ cậu bé lại: "Không khám là chân sẽ bị tật, chân cong vừa đi đứng khó khăn vừa không cô nào thích đâu."
Cậu bé dừng lại, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.