"Tịch Phàm, anh nghe em giải thích đã." Hoắc Thuần mắt rưng rưng ngấn lệ nói.
Ngụy Tịch Phàm lạnh lùng nhìn cô ta giả vờ giả vịt: "Giải thích cái gì? Đừng nói với tôi là cô bấm nhầm nên mới gọi cho vợ tôi."
Hoắc Thuần đứng dậy, chớp đôi mắt long lanh ngập nước, biện giải: "Em không muốn Hoắc Vi Vũ ở bên cạnh anh. Cô ta là một con khốn, chuyên đi dụ dỗ đàn ông, em sợ anh cũng sẽ thích cô ta mất. Em quá yêu anh nên mới làm như vậy mà."
Ngụy Tịch Phàm chỉ thẳng tay vào mặt Hoắc Thuần, nói bằng giọng phẫn nộ: "Nếu không có cô ấy thì lần trước cô đã chết luôn rồi chứ không có cửa ở đây gây sự đâu."
"Nhưng anh có biết anh đi rồi cô ta nói gì với em không? Cô ta bảo em tránh xa anh ra. Nhưng em không muốn thế, nên chỉ còn cách buộc cô ta tránh xa anh thôi. Tịch Phàm à, chúng ta đừng tranh cãi vì một người chẳng liên quan, được không?" Hoắc Thuần ôm lấy tay Ngụy Tịch Phàm.