Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ một cái.
Hoắc Vi Vũ có phần hoang mang, có phần hoảng hốt, dường như còn có chút mong chờ.
Lâm Thừa Ân đứng dậy ra mở cửa.
Hoắc Vi Vũ vội nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Thừa Ân, trong đầu vẫn chưa nghĩ thông, lời nói đã thốt ra ngoài. "Thừa Ân, anh tránh mặt trước đã."
"Tại sao phải tránh mặt?" Lâm Thừa Ân thấy thật khó hiểu.
"Nhà đối diện mà thấy anh xuất hiện ở chỗ của em giờ này thì sẽ nói ra nói vào. Anh muốn em trở thành đề tài bàn tán của người khác à?" Hoắc Vi Vũ tìm một lý do.
"Biết rồi, vậy anh trốn vào phòng em." Lâm Thừa Ân nói.
"Vào phòng vệ sinh." Hoắc Vi Vũ hất cằm về phía cửa phòng vệ sinh.
"Em thật nhẫn tâm." Lâm Thừa Ân đành phải bước vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ thấp thỏm trong lòng đi ra mở cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo.
Người tới là Thái Nhã và Cố Kiều Tuyết. Ánh mắt của cô sầm xuống, mở cửa ra.