Hoắc Vi Vũ căng thẳng đến độ mồ hôi đọng đầy trên mũi.
Hắn dùng nụ hôn xoa dịu cô, để cô bớt lo lắng rồi từ từ dẫn dắt.
Nhưng làm sao mà cô không sợ cho được. Thịt heo thì ăn nhiều rồi chứ chưa giết heo bao giờ. Thôi được rồi, so sánh thế này có vẻ không được ổn lắm.
"Chậm thôi." Hoắc Vi Vũ mở miệng cầu xin.
"Ừ." Thật ra hắn còn khó chịu hơn cô, nhưng vẫn cố nhịn vì không muốn làm cô bị thương.
Cô chạm vào "cậu em" của hắn, cảm nhận sự nóng rực của nó, nóng đến nỗi như muốn đốt lửa trên người cô, làm máu trong người cô sục sôi.
Hoắc Vi Vũ căng thẳng đến độ lưng cứng đờ, ngón tay bấu chặt vào cánh tay hắn, hoảng hơn cả khi làm phẫu thuật.
"Vi Vũ, thả lỏng nào." Cố Hạo Đình khàn giọng nói, rồi làm thật từ tốn.
Nhưng hắn càng bảo cô thả lỏng, cô càng không thả lỏng được.