Lúc này đây, chỉ có cảm nhận thật rõ sự tồn tại của cô mới có thể xua đi nỗi sợ trong lòng hắn.
Hắn càng hôn càng nồng nhiệt, cái lưỡi luồn vào miệng cô càn quét. Hơi thở nóng rực phả lên gò má mịn màng của cô.
Hoắc Vi Vũ không đẩy hắn ra được đành phải chấp nhận nụ hôn cuồng nhiệt đó, đến khi sắp thở không nổi mới đánh vào vai hắn.
Cố Hạo Đình buông cô ra, đôi mắt còn vương, say đắm nhìn cô chan chứa yêu thương. Hắn nâng cằm cô lên, ngón tay mơn trớn bờ môi đỏ ướt át, nói với giọng ra lệnh: "Hoắc Vi Vũ, em nghỉ đi."
Hoắc Vi Vũ hất tay hắn ra. Có đi nghỉ hay không là quyền của cô, nhưng bây giờ cô chẳng còn hơi sức mà cãi nhau với hắn nên vẫn ngả người xuống giường nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình nhìn thoáng qua rồi bước tới mở cửa.