Hoắc Vi Vũ ngừng một lúc, nheo mắt lại hỏi: "Bao giờ công ty em phát lương?"
"Còn hai mươi ngày nữa. Chị mà không cứu em là em chết đói đấy." Thường Yến nói với vẻ tội nghiệp.
"Một gói mì ăn liền giá ba tệ, mỗi ngày hai bữa, bữa sáng cứ tính xông xênh là bốn tệ đi, ăn cho tử tế, vậy là một ngày hết mười tệ tiền ăn, hai mươi ngày lại hai trăm tệ. Một tuần cho hai lần ăn buffet là sáu trăm, chị cho em thêm hai trăm để mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, lát nữa chị sẽ chuyển khoản một ngàn tệ vào thẻ cho em." Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát sòng phẳng.
"Đừng mà chị Vũ! Một ngàn không đủ với em thật mà, eo hẹp thế sao em sống nổi…"
"Không đủ thì tự đi mà kiếm. Chị có thể cho em tiền trợ cấp để sống qua giai đoạn khó khăn này, nhưng không có nghĩa vụ và cũng không cần thiết phải nuôi em." Hoắc Vi Vũ nói rất rạch ròi.
"Nhưng em vừa giới thiệu công việc cho chị mà?" Thường Yến mặt dày đòi hỏi.