"Từ từ." Cố Hạo Đình gọi với người lại.
Nhan Diệc Hàm đành đứng lại, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
"Chẳng phải cậu biết làm dược thiện mà không có mùi thuốc sao? Mau đi nấu đi để cô ấy tỉnh lại còn ăn." Cố Hạo Đình sai bảo.
Nhan Diệc Hàm nhăn nhó mặt mày. Bây giờ anh là quân y cao cấp của Tổng thống, đến Bệnh viện này chỉ để làm màu thôi nhé! Anh còn không thèm nể mặt Viện trưởng kia kìa, chỉ nể mỗi Cố Hạo Đình thôi...
Nhan Diệc Hàm thở dài chán nản: "Tiểu nhân đi ngay đây ạ."
Anh cúi đầu lủi thủi ra khỏi phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa vào cho họ.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô an nhiên hơn ban nãy rất nhiều, từng hơi thở đều phả vào ngực hắn, mang đến cảm giác mềm mại và ngưa ngứa cứ như một chú mèo con vươn móng vuốt nho nhỏ gãi nhẹ lên phần mềm mại nhất trong tận đáy lòng.
Ánh mắt Cố Hạo Đình càng thêm sâu thẳm.