Hoắc Vi Vũ tỉnh vì đói, cái bụng cồn cào đã réo từ bao giờ không biết.
Cô quờ quạng một hồi rồi ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi ra ngoài, chuẩn bị nấu mì.
Vừa mở cửa ra, cô liền thấy Cố Hạo Đình đang ngồi bên ngọn đèn bàn trong phòng khách, bận bịu xử lý công việc trên máy tính. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt ra ôm lấy đường nét khuôn mặt tuấn tú của hắn, thoạt trông đẹp như một bức tranh.
Hoắc Vi Vũ ngẩn ngơ một hồi rồi hoàn hồn: "Muộn thế này rồi anh vẫn chưa đi nghỉ à?"
Cố Hạo Đình chẳng buồn quay đầu, nói: "Hôm nay tôi nghỉ ở đây." Hắn nói bằng giọng thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.
Hoắc Vi Vũ bĩu môi rồi vào phòng bếp, khi liếc thấy hắn đang đọc email công việc của tập đoàn Cố Thị thì hơi giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Việc của Cố Thị anh cũng phải giải quyết à?"