Hoắc Vi Vũ đang ăn mì ở Vườn Thanh Hương ngay cửa khu chung cư thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn thấy tên hiển thị là Hoắc gia liền bắt máy.
"Bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi nên không coi Hoắc gia ra gì, vậy còn mang họ Hoắc làm gì nữa? Bây giờ qua đây ngay cho tôi. Tôi phải tước họ của cô đi để tránh sau này làm mất mặt Hoắc gia." Ông Hoắc bực bội nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dâng lên chút chua xót nhưng trên mặt thì bình thản như không: "Trong người tôi vẫn chảy dòng máu Hoắc gia, có phải ông nội cũng muốn rút luôn không?"
"Đừng gọi tôi là ông nội, tôi không có loại cháu gái đốn mạt như cô. Thật không nên để ba cô cưới mẹ cô rồi sinh ra loại người như cô, thấp hèn không khác gì mẹ mình." Ông Hoắc nổi trận lôi đình.
"Ông nói ai thấp hèn!" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Tôi không nói với cô mấy chuyện vô ích này nữa. Tám giờ tối đến đây, đừng tới sớm quá, tôi sợ trông thấy cô tôi không nuốt nổi cơm." Ông Hoắc nói xong, giận dữ cúp điện thoại.