Hoắc Vi Vũ cười mỉa. Cô biết mà, Cố Hạo Đình tặng máy bay cho cô, thoạt nhìn thì là tặng cô nhưng thực chất vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn. Đúng là còn gian hơn Tư bản.
Cố Hạo Đình liếc mắt về phía Hoắc Vi Vũ. Nụ cười giễu cợt của cô khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Hắn buộc phải nhắc nhở: "Tôi cho cô máy bay không phải để cô lên mặt với người nhà tôi hay dùng nó để kích động họ. Làm người phải biết cao thấp, linh hoạt thì mới không thành mục tiêu công kích. Hoắc Vi Vũ, cô hiểu chưa?"
"Vậy nhờ anh đưa máy bay về giùm." Hoắc Vi Vũ uể oải nói.
"Hạo Đình, con xem thái độ của cô ta đi, con có đưa cả núi vàng bạc cho cô ta thì cô ta cũng không thấy con tốt đâu." Thái Nhã mượn gió bẻ măng nói.
Cố Hạo Đình nhíu mày, liếc mắt nhìn mọi người, nghiêm giọng: "Từ giờ trở đi, tôi không thích mấy người xảy ra xung đột, nếu không, dù là ai đi nữa đều cuốn xéo khỏi Cố Thị cho tôi."
"Anh!" Mắt Cố Kiều Tuyết ửng đỏ, gào lên.