Xe chạy bon bon trên đường.
Hoắc Vi Vũ ngắm dáng vẻ lật xem tài liệu với ánh mắt chăm chú của Cố Hạo Đình.
Bàn tay cầm tài liệu thon dài mà đầy mạnh mẽ, ngón tay được cắt gọn gàng, sạch sẽ và sáng bóng. Ánh nắng vàng ấm áp rọi qua cửa sổ như phủ một vầng hào quang rực rỡ lên người hắn.
Trong khoang xe yên lặng như tờ.
Hắn giống như thần tiên được bao người ngưỡng mộ. Không ai nghĩ được rằng người cẩn trọng cao quý như Cố Hạo Đình hôm qua lại có một mặt như vậy.
Hoắc Vi Vũ nhớ lại mà có cảm giác như là mơ, không chân thực chút nào.
Cô cười khẽ, ngả người dựa vào lưng ghế.
Cố Hạo Đình nghe tiếng, lẳng lặng nhìn cô. "Cười cái gì?"
"Tôi đang nghĩ cuộc đời thật lắm kỳ tích và những chuyện chẳng ai ngờ." Hoắc Vi Vũ nói bâng quơ.
"Cụ thể là gì?" Cố Hạo Đình truy hỏi.