Tô Bồi Ân nhớ Cố Hạo Đình từng nói một câu "tiểu ẩn tại sơn, đại ẩn tại triều". Có một số người rõ ràng có thể khiến cho thanh danh của mình vang dội khắp bốn phương, uy chấn tám hướng. Thế nhưng những người đó lại không màng danh lợi, chỉ muốn sống một cuộc đời bình an giản dị.
Tô Bồi Ân nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Lễ mừng thọ của bố cậu cũng sắp tới rồi." Sở Thanh Vân nhắc nhở.
Tô Bồi Ân liếc hắn, vẻ mặt có phần nghiêm túc hẳn lên: "Anh Sở đây là người tài ba xuất chúng, vì sao lại cam tâm tình nguyện làm việc dưới trướng Cố Hạo Đình? Rõ ràng chiến tích và năng lực của anh đều có thể vượt qua Cố Hạo Đình."
"Anh quá khen rồi, con người quý ở chỗ tự hiểu được mình. Tôi chỉ hơn Cố Hạo Đình một thứ duy nhất, đấy chính là võ thuật." Sở Thanh Vân mỉm cười đáp.