"Với lại, cậu cưỡi lên đầu lên cổ tôi mà tôi không trả thù mới thật là có vấn đề. Lần này tôi chỉ dạy dỗ cậu nhẹ nhàng thôi, tự giải quyết đi." Cố Hạo Đình nói xong, không để y có cơ hội trả lời đã cúp máy.
Tô Bồi Ân điên tiết ném điện thoại đi, nhìn trung tá Thượng đang giữ chân mình, "Vui nhỉ, thú vị quá nhỉ, làm cho nhà tôi rối tung lên, trẻ con không ra trẻ con. Muốn cứu người thì đi mà tìm Duật Cẩn ấy, tìm tôi có tác dụng gì."
Trung tá Thượng liếc y một cái đầy khinh bỉ, không nói năng gì.
Tô Bồi Ân đến trước mặt anh ta, đe dọa: "Anh câm à? Vô duyên vô cớ bắt giữ bạn nước ngoài sẽ gây ra mâu thuẫn quốc tế đấy, anh biết không vậy?"
"Vui nhỉ, thú vị quá nhỉ, vừa đe dọa vừa quát nạt tôi chứ, trẻ con không ra trẻ con. Thích thì đi mà tìm tư lệnh ấy, tìm tôi có tác dụng gì." Trung tá Thượng trả lời.
Tô Bồi Ân: "..."
"Sao tư lệnh nhà anh lại chịu nổi anh vậy?" Tô Bồi Ân nhíu mày, hoài nghi.