Lôn Côn hất cằm liếc nhìn Cố Hạo Đình, đôi mắt tối sầm. Còn Cố Hạo Đình thoải mái đi đến trước mặt Lôn Côn.
Lôn Côn thấy sau lưng Cố Hạo Đình không có ai: "Chỉ một mình anh thôi à?"
Cố Hạo Đình nhếch miệng cười, bình tĩnh hỏi: "Anh cảm thấy sao?"
Hoắc Vi Vũ lo lắng thò đầu ra khỏi lưng Lâm Thừa Ân. Cố Hạo Đình tự đưa cô tới, hắn chỉ có một mình. Nghe giọng điệu này của Lôn Côn, hắn định ra tay với Cố Hạo Đình chắc?
"Mọi người đều là bạn bè, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, đúng không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng nói.
Cố Hạo Đình cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, kéo cô đến bên cạnh mình.
Bầu không khí căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Hoắc Vi Vũ cầm tay Cố Hạo Đình, giải thích: "Nói cho anh biết một việc, Thừa Ân và Lôn Côn cũng kết hôn rồi. Thừa Ân là bạn thân của em, cũng là anh trai em, sau này không được bắt nạt anh ấy."
Lâm Thừa Ân nhìn Cố Hạo Đình đầy lạnh lùng. Vì Hoắc Vi Vũ, cậu sẽ tạm thời bỏ qua ân oán với Cố Hạo Đình.