"Họ có quan hệ đó sao?" Cố Hạo Đình hỏi, ánh mắt sâu thăm thẳm.
"Chắc là vậy, nhưng..." Hoắc Vi Vũ suy nghĩ, không chắc chắn lắm: "Có chuyện này rất kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
"Lúc em dưỡng thương ở chỗ Lôn Côn, anh ta đối xử với em rất tốt, đồ ăn đều do đầu bếp chuyên nghiệp nấu, còn có cả hầu gái, lại không hề hạn chế tự do của em, muốn đi lúc nào cũng được. Nhưng anh ta lại bó buộc Thừa Ân, thậm chí còn không cho anh ấy đến gặp em." Hoắc Vi Vũ khó hiểu nói.
Cố Hạo Đình bật cười một tiếng, rũ đôi mắt xuống: "Nếu anh là Lôn Côn, cũng không cho Lâm Thừa Ân tới gặp em."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Ý anh là Lôn Côn sợ Thừa Ân thích em à?" Hoắc Vi Vũ đoán ra suy nghĩ của Cố Hạo Đình.
"Là ai cũng sẽ lo lắng thôi, tình bạn của hai người vượt qua cả tình yêu và tình thân. Hễ là đàn ông đều sẽ không yên tâm." Cố Hạo Đình tìm được cảm giác tri kỷ.