Hoắc Vi Vũ uống say, nằm gục trên quầy bar, đôi mắt mông lung ngắm nhìn rượu đỏ trong cốc thủy tinh.
Cuộc sống thế nào chẳng phải do chính mình lựa chọn hay sao?
Hoắc Vi Vũ nhổm dậy, nốc rượu trong cốc như muốn chuốc say chính mình.
Lâm Thừa Ân cùng bạn tới đây chơi, thấy Hoắc Vi Vũ liền vội vàng bước tới giằng lấy cốc rượu của cô: "Tiểu Ngũ, đừng uống nữa."
Hoắc Vi Vũ ngước đôi mắt nhập nhèm nhuốm men say nhìn chàng trai cao lớn nhưng đẹp hơn phụ nữ gấp trăm lần, nói mà lưỡi líu cả lại: "Thừa Ân, sao anh lại tới đây?"
Cô vươn tay toan giằng lại cốc rượu trong tay Lâm Thừa Ân. Song, Lâm Thừa Ân lại giơ cốc lên cao, thấy vết thương trên mặt Hoắc Vi vũ thì nhíu mày, vén tóc mái của cô cho gọn gàng, nói với vẻ đau lòng: "Mặt làm sao thế này? Ai bắt nạt em?"
"À, không sao đâu, trầy xước tí thôi mà." Hoắc Vi Vũ cướp được chai rượu liền nhấc lên tu ừng ực.