Đúng như những gì Cục trưởng Trương báo cáo lúc trước, khi xảy ra án mạng, Hoắc Thuần chỉ ở một mình trong phòng, ngoài hành lang cũng không có ai qua lại.
Nhìn vào đoạn băng ghi hình, Hoắc Vi Vũ thấy thắc mắc, hỏi Cố Hạo Đình: "Làm sao anh dám chắc cô ta không tự sát?"
"Đầu tiên, không thể đập đầu tự tử với vị trí vết thương trên trán như thế. Thứ hai, theo phản xạ có điều kiện, khi đập mạnh đầu vào vật cứng, người ta sẽ nhắm mắt lại. Thứ ba, nếu không chết ngay tại chỗ thì nạn nhân cũng sẽ nhắm mắt lại do tình trạng choáng váng, mệt mỏi, mất ý thức. Nhưng đằng này, mắt cô ta lại mở lớn, đồng tử mắt giãn ra, chứng tỏ lúc đó cô ta rất sợ hãi." Cố Hạo Đình giải thích.
"Nếu là tự sát thì không thể có phản ứng đó được." Hoắc Vi Vũ đã hiểu, nheo mắt lại nhìn màn hình theo dõi. "Bảo sao em cứ thấy đoạn băng ghi hình này có gì đó là lạ. Giờ thì rõ rồi."
Cố Hạo Đình quay sang nhìn cô. Cả hai đều có cùng một suy đoán.