Hoắc Vi Vũ nhìn Hoắc Thuần đang vênh váo hống hách, ánh mắt cũng rét lạnh như giữa mùa đông. Cô đã nhịn bọn họ quá nhiều rồi, sau này không muốn nhịn thêm nữa.
"Được đấy, coi như sính lễ à?" Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, miệng nở nụ cười.
"Không, sính lễ cho em sẽ là một món thật to." Cố Hạo Đình tháo nhẫn kim cương, đẩy cửa xuống xe.
Dáng người hắn cao lớn, khí thế lại hùng hổ. Hoắc Thuần hơi sợ, nuốt nước bọt, lên giọng cáo mượn oai hùm: "Có biết anh đâm phải xe ai không?"
Cố Hạo Đình túm gáy Hoắc Thuần, đẩy vào chỗ giữa hai xe.
Hắn rất khỏe, Hoắc Thuần hoàn toàn không nhúc nhích được, kêu toáng lên: "Có ai không, đánh người rồi, có ai không?"
"Đánh cô, tôi còn sợ bẩn tay đấy." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, thả tay ra, liếc nhìn chỗ tiếp giáp giữa hai xe: "Mở mắt chó ra mà nhìn, đã đâm vào hay chưa?"
Hoắc Thuần nhìn hai chiếc xe, đầu xe này và cửa xe kia còn cách nhau khoảng ba centimet.