Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nghe Cố Hạo Đình phân tích xong thì cảm thấy hơi sợ. Thì ra việc Tô Bồi Ân nói cho cô biết lúc trước chính là con dao hai lưỡi, không biết dùng sẽ cắt vào chính tay mình.
Cô còn nghĩ sao y lại tốt bụng như thế. Nếu Cố Hạo Đình làm theo ý cô, thì sai một ly đi một dặm. Cũng may Cố Hạo Đình thông minh, không mắc mưu của Tô Bồi Ân.
Hoắc Vi Vũ đưa tay ôm lấy hông Cố Hạo Đình, tựa lên vai hắn: "Anh Hai em bảo em hãy đợi anh, nhất định anh sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Anh ấy rất tin tưởng anh."
Cố Hạo Đình nhìn xuống Hoắc Vi Vũ, hơi thở lạnh lẽo vừa rồi đã tan biến hết, đôi mắt dịu dàng như ánh sao rạng rỡ trên bầu trời đêm: "Em không tin tưởng anh sao?"
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: "Em thương anh, không muốn anh quá vất vả, muốn cố gắng hết sức giúp anh quét sạch chướng ngại vật, để anh tiến về phía trước dễ dàng hơn một chút. Mà đối với anh, chướng ngại vật lớn nhất chính là em."