Cô đi về phía người đàn ông ấy, tựa như đang cất bước đi về phía tương lai của chính mình. Không khí tươi mới và ánh nắng tràn vào lá phổi dần dần xua tan đi cảm giác xót xa nơi đáy lòng. Chỉ chốc lát sau, cô đã đứng trước mặt hắn.
Cảm giác bàng hoàng hoảng hốt khi đi từ cõi chết về đường sống vẫn còn nguyên, khiến cho cô rất sợ tất cả những điều này không phải là sự thật.
"Chúng ta không sao nữa thật rồi, phải không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn thương tiếc, ngón cái rất đỗi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần và xinh đẹp của cô.
"Có nhớ em đã hứa gì với anh nếu chúng ta còn sống không?" Cố Hạo Đình hỏi rồi nhìn cô với đôi mắt sáng rực đong đầy yêu thương, thẳm sâu dưới đáy mắt lại chất chứa nỗi hoảng hốt vì sợ cô đổi ý.
Hắn chẳng có cách nào.