"Em bịt mắt anh không phải vì lo anh sẽ thấy em xấu, mà là không muốn để tôi biết em đang khổ sở đúng không?" Cố Hạo Đình hỏi, vành mắt đã đỏ ửng.
Hoắc Vi Vũ ôm lấy gương mặt hắn: "Cố Hạo Đình, anh nghe này, bây giờ em đang rất vui, không khổ sở chút nào hết. Dù cơ thể hơi khó chịu, nhưng em nghĩ đó là linh hồn em đang lưu luyến thân thể. Anh đừng buồn, biết chưa? Ai rồi cũng phải chết."
"Bởi vậy, em đang thực sự khó chịu đúng không?" Cố Hạo Đình nhíu mày, đôi mắt mờ đi vì hơi nước.
"Sao anh không biết đâu là điểm chính nhỉ? Em không khó chịu, em đang vui vẻ." Hoắc Vi Vũ mỉm cười.
Cố Hạo Đình quay mặt đi, siết chặt nắm tay đến mức gân xanh nổi lên, huyệt Thái Dương nảy thình thịch. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân vô dụng đến mức nào, ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn chết đi.
Hoắc Vi Vũ quay mặt hắn lại, đặt một nụ hôn lên môi hắn: "Em kể chuyện cho anh nghe nhé."