Hoắc Vi Vũ nhếch môi đầy quyến rũ, ngậm một ngụm rượu vang, nhâm nhi từng chút một, tay gõ nhẹ lên bàn: "Đồ ăn trên trời."
Đồ ăn trên trời không phải là thứ đồ người phàm có thể ăn được, đứng xa nhìn là được rồi.
Cố Hạo Đình dựa vào ghế, mắt dán chặt vào cô, lúc lắc ly rượu vang.
Hoắc Vi Vũ không đoán được tâm trạng của hắn.
Cho dù là tư thế ngồi nhàn nhã, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp cũng toát ra vẻ kiêu ngạo, uy nghiêm của một quân nhân.
Phục vụ bắt đầu lên món thứ hai là súp bơ nấm.
Hoắc Vi Vũ né tránh ánh nhìn của Cố Hạo Đình, cúi đầu húp một ngụm súp. Cô không ngờ súp nấm lại nóng như vậy, hơi nóng làm cô buộc phải phun hết ra, sau đó lại ngại ngùng bịt miệng.
"Ngốc như heo." Cố Hạo Đình trầm giọng, đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi vào bếp, bỏ mấy viên đá trong tủ lạnh vào cốc rồi bưng ra, đặt trước mặt cô: "Ngậm một viên đi."