Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà.
Ngoài kia những chuyên viên nghiên cứu đã tan làm, chỉ bật một chiếc đèn, ánh sáng yếu ớt hắt vào nửa gian phòng.
Cảm giác trống trải, cô đơn ập đến khiến cô nhớ tới lần bị nhốt trong phòng tối, cũng giống như bây giờ, một mình cô nằm trong phòng khóa kín.
Lúc đó cô còn liều mạng muốn sống, còn bây giờ, cô lại chỉ có thể chờ chết.
Cô cầm lấy điện thoại, soạn mấy bức thư, một bức cho Du Tiệp Ngạo, một bức cho Lâm Thừa Ân, một bức cho Thẩm Mặc Thần, một bức cho mẹ Lâm, một bức cho Tiểu Ba, toàn bộ đều được hẹn giờ đúng một tuần sau.
Cô suy nghĩ không biết có nên viết cho Cố Hạo Đình một bức không, nhưng khi viết xong tên hắn, cảm giác xót xa lại trào dâng trong lòng.
Cô vẫn còn tiếc nuối, vẫn muốn được nhìn thấy hắn, cho dù chỉ có thể ngước nhìn mà không thể sánh vai đứng cùng hắn trên đỉnh cao.