Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, ngẩn người nhìn vào khoảng không, đột nhiên nhớ tới câu thành ngữ "Họa vô đơn chí".
Cô vừa mới thoát hiểm trên đảo. Câu nói "Đại nạn không chết tất có phúc về sau" đúng là lừa đảo. Cô đây uống hớp nước còn giắt cả răng.
Mọi chuyện khiến lòng cô ủ ê như lửa tàn. Cô quyết định chết rồi sẽ cùng ông trời đàm đạo chuyện nhân sinh. Kiếp sau, cô làm ông trời, cho ông trời làm người.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng "cộc cộc cộc", cô nhìn về phía cửa sổ thủy tinh.
Tô Bồi Ân đã được thả ra, chứng tỏ y không bị nhiễm độc. Thế là tốt rồi.
"Cô đừng nản, bây giờ tôi đi tìm thuốc giải cho cô, nhất định sẽ cứu cô ra." Tô Bồi Ân cam đoan.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, cô nhìn thấu cả rồi, thờ ơ nói: "Cảm ơn."
Tô Bồi Ân nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc. Rõ ràng cô tốt đẹp như vậy, sao lại gặp tai bay vạ gió này chứ?