"Tuyết Kì đừng sợ, không sao đâu." Tăng Khải Kỳ dịu dàng an ủi.
"Sao lại không sao được? Em sẽ chết phải không?" Tuyết Kì đi tới, muôn ôm Tăng Khải Kỳ.
Hoắc Vi Vũ kéo Tuyết Kì lại, "Cô đừng qua đó, tiếp xúc ngoài da cũng sẽ bị nhiễm đấy, nếu không muốn Khải Khải của cô chết thì cách xa anh ta một chút."
Hoắc Vi Vũ nói xong, nhìn về phía Tô Bồi Ân. Cô tỉnh táo nói: "Các anh lập tức rời khỏi đây, bọn tôi đợi người của cục cảnh sát tới đây tiến hành cách ly điều trị, tránh gây truyền nhiễm cho các anh."
Tô Bồi Ân nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không rõ y đang nghĩ gì
Tuyết Kì nghe thấy chữ "chết" liền mất bình tĩnh, bật khóc: "Hu hu hu tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tôi không muốn chết, tôi còn phải sống hết cuộc đời tươi đẹp này, sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?"
"Đừng khóc nữa." Hoắc Vi Vũ nói.
"Hu hu hu..." Tuyết Kì càng khóc to. Cô ta khóc lóc khiến người ta thấy phiền.