Hoắc Vi Vũ bỗng thấy xót xa đến lạ. Hắn giống như đang bênh vực kẻ yếu vậy.
Nhớ khi còn bé, ba mẹ đều bận rộn nên họ thuê một gia sư tới dạy cô. Cô gia sư đó nhìn thì điềm đạm lịch sự nhưng tính cách vô cùng trái ngược, không vui thì đánh vào mông cô, phạt đứng, nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Lúc ba mẹ về nhà, cô gia sự lại giả vờ yêu thương, dịu hiền.
Cô nổi điên, không muốn cô gia sư này dạy nữa nhưng cô ta lại làm ra vẻ đáng thương, vô tội, như thể oan ức lắm.
Mẹ không tin, ba không tin, cô chỉ có thể bỏ nhà đi.
Hai ngày sau, ba cô tìm thấy cô trong tiệm KFC, nói cho cô biết họ sẽ không thuê cô gia sư kia nữa.
Cô bị gia sư đánh cũng không khóc, phạt cũng không khóc, bị bắt nạt cũng không khóc, nhưng lúc đó lại khóc vì tủi thân. Cô không hề bức xúc, cũng chẳng phải tức giận mà chỉ hy vọng ba mẹ yêu thương cô, tin tưởng cô.
Lúc này, hốc mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ hơn.