Hoắc Vi Vũ cúi đầu, kéo ngón trỏ.
Cố Hạo Đình đối xử tốt với cô, không phải bằng lời nói mà bằng hành động.
Người không phải cỏ cây, nào ai vô tình? Cô có thể cảm nhận được mình đang dần mềm lòng. Thế nhưng, cô càng mềm lòng, càng hại người hại mình.
"Cố Hạo Đình, cho tôi làm em gái anh đi." Hoắc Vi Vũ nói rất nghiêm túc, nhìn hắn.
"Em điên à?" Cố Hạo Đình giận dữ, đẩy cửa bước xuống xe, đóng sầm cửa xe lần nữa.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn quay đi, khuất khỏi tầm mắt mình. Cô vô lực gục trên tay lái.
Đúng vậy! Cô cũng cảm thấy mình bệnh rồi, còn là bệnh nguy kịch nữa là khác. Thậm chí cô còn hy vọng Cố Hạo Đình hận cô, đối xử với cô tệ một chút, như vậy, cô mới có thể buông tay. Bây giờ muốn buông cũng không buông được, đây mới là cảm giác kinh khủng nhất.
Điện thoại lại đổ chuông, Hoắc Vi Vũ thấy Hoắc Cương Liệt gọi thì hơi khó chịu nhưng vẫn nghe máy.