Cô lái xe đến trước Cố thị lúc nào không hay. Cô ngước nhìn tòa cao ốc nguy nga. Dưới ánh mặt trời, cửa thủy tinh, mái lưu ly phản chiếu ánh sáng chói mắt. Tòa nhà cao lớn, cao ngất như hắn vậy. À không, hắn càng chói chang hơn bởi vì hắn tự viên ngọc không cần ánh mặt trời vẫn có thể tỏa sáng.
Có lẽ bây giờ Cố Hạo Đình không ở công ty. Nếu như cô mở lời với Cố Hạo Đình... thì hắn sẽ nhường dự án này cho cô. Đáng tiếc, cô không thể mở lời được.
Hoắc Vi Vũ tựa vào ghế, ngẩn người nhìn phía trước, lặng lẽ cảm nhận mùi vì đắng chát trong lòng đang len lỏi vào trong máu.
Điện thoại đổ chuông. Cô mở túi xách, lấy điện thoại ra, thấy hiện số Cố Hạo Đình. Cô do dự một hồi rồi không nghe máy, ném vào túi xách.
Tự dưng cô thấy uể oải, không muốn động đậy, không muốn tiến về phía trước, nên ở đây nghỉ ngơi một chút. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại.