Đã muốn gán tội cho người khác thì đâu cần quan tâm người đó có vô tội hay không. Bọn họ đã nhận định như vậy rồi, cô mà giải thích thì họ cũng chỉ coi là lời ngụy biện thôi, vậy nên cô chẳng màng giải thích.
"Mẹ cô ta cũng thế này mà, dan díu hết người này đến người khác rồi mới chửa hoang rồi gả cho ba cô ta, nhà dột từ nóc cả thôi. Cái tính ti tiện của hai người họ là di truyền đấy, có sẵn trong máu rồi." Hoắc Thuần khinh bỉ nói.
Mắt Hoắc Vi Vũ lóe sáng, cô giơ tay hất ly rượu vang vào mặt Hoắc Thuần.
"Cô làm gì vậy!" Hoắc Thuần hét toáng lên, đứng bật dậy.
Hoắc Vi Vũ cũng đứng lên, hất hàm, "Rốt cuộc ai là con hoang thì cô về mà hỏi mẹ cô ấy."
Hai mắt Hoắc Thuần mở to, thấy người khác nhìn mình, thẹn quá hoá giận: "Cô nói năng bậy bạ gì đó, tôi là con ruột của cha tôi, mẹ tôi cũng là mẹ ruột, cô mới là con hoang đó."
"Ha." Hoắc Vi Vũ khẽ cười khẩy, quay người, đi ra ngoài.