Hoắc Vi Vũ buông ra, rút tay mình lại, đối mặt hắn. Cô hít sâu một hơi, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ đến từ đường bái tế ba, cảm ơn anh đã làm tất cả vì tôi." Hoắc Vi Vũ khẽ nói.
"Em cũng vì tôi mà bỏ qua việc tố cáo em gái tôi sao?" Đôi mắt Cố Hạo Đình sáng rực nhìn cô, quan sát từng biến hóa trên khuôn mặt cô.
"Vậy nên anh quản chặt cô ta đi, đừng để cô ta lại đến quấy rối tôi." Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Hạo Đình nhếch môi, trong mắt lóe lên niềm vui: "Quả thật em đã nhân nhượng vì tôi."
Hoắc Vi Vũ khựng lại một chút, cụp mắt, lông mi khẽ run. Đúng vậy, cô làm vậy là vì hắn, tự bản thân cô hiểu rất rõ.