Cố Kiều Tuyết sững sờ, quên cả cất bước. Thái Nhã thấy Cố Kiều Tuyết xông vào, liền quát lên: "Đóng cửa lại, đi ra ngoài."
Cố Kiều Tuyết lấy lại tinh thần, bước nhanh ra ngoài, dựa vào tường, ánh mắt đầy hoảng hốt. Mẹ của mình dám làm chuyện đó với người đàn ông khác ngay trong nhà, nếu để anh trai biết... chắc chắn anh ấy sẽ không tha thứ cho mẹ đâu.
Thái Nhã mặc quần áo vào rồi đi ra, nhìn Cố Kiều Tuyết với vẻ không vui, trách mắng: "Sao làm việc gì cũng hấp ta hấp tấp thế hả? Con có thể khiến mẹ bớt lo đi được không?"
"Mẹ, sao mẹ có thể đưa đàn ông về nhà chứ? Nếu để anh con biết, anh ấy nhất định sẽ nổi giận." Cố Kiều Tuyết lo lắng nói.
"Mẹ với Tịch Phàm muốn kết hôn, anh con giận cái gì? Bố con đã mất tích nhiều năm như thế, nếu sống thì đã sớm quay về rồi. Mẹ không thể ở vậy chờ chồng mãi được, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông mẹ thích, mẹ nhất định phải nắm lấy hạnh phúc. Mẹ không sai." Thái Nhã nói đầy lý lẽ.