Hoắc Vi Vũ liếc Tô Bồi Ân: "Chó cùng dứt giậu, giám đốc Tô cứ cân nhắc kỹ càng đi thì hơn. Tôi vào toilet, mọi người gọi món đi." Cô bỏ thực đơn xuống bàn, đứng dậy đi vào toilet.
"Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, tôi đi xem sao." Tô Bồi Ân cũng đứng dậy đi theo Hoắc Vi Vũ.
"Hoắc Vi Vũ." Tô Bồi Ân gọi.
Hoắc Vi Vũ quay người lại nhìn Tô Bồi Ân, chờ y nói.
"Vừa rồi tôi chỉ chém gió lung tung thôi, cô không cần phải căng thẳng quá đâu. Nước M là nước trung lập, tôi sẽ giữ trạng thái trung lập. Nếu gặp trường hợp bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ hợp tác với các nước mạnh thôi." Tô Bồi Ân cười ám chỉ.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt dò xét Tô Bồi Ân. Giữ một người như y ở bên cạnh không khác gì ôm bom hẹn giờ, không cẩn thận một cái là nổ tung, lực sát thương còn vô cùng lớn, không thể lơ là được.
"Khi nào anh về nước?" Hoắc Vi Vũ hỏi dò.
"Tôi đang phát triển rất tốt ở đây, sao phải về nước?" Tô Bồi Ân dường như hiểu ra, đến gần Hoắc Vi Vũ: "Cô sợ tôi à?"