Tô Bồi Ân liếc nhìn cô, nhoẻn miệng cười, đưa ra lời nhận xét: "Chuyện cỏn con như thế mà cô đã nhảy dựng lên, chứng tỏ cô rất quan tâm."
"Vậy thì sao? Tôi quan tâm đến Cố Hạo Đình nhưng không thể ở bên anh ấy. Tôi quan tâm đến Quyền Linh, tôi cũng từ chối ở bên cạnh bà ta, chẳng hề mâu thuẫn." Hoắc Vi Vũ nói mà đôi mắt đã đỏ hoe.
Tô Bồi Ân nhún vai: "Coi như tôi chưa nói gì."
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, quả thực cô quá kích động. Cô không muốn về với vòng tay của Quyền Linh, càng không muốn trở thành con gái của Duật Cẩn. Trong lòng cô chỉ có một người cha là Hoắc Kha Dương mà thôi.
Hoắc Vi Vũ khởi động xe, một lần nữa lên đường, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường tiểu học Bác Ái. Hoắc Vi Vũ nhìn đồng hồ trên xe, sắp mười giờ rồi.
"Bao giờ họ đến?" Tô Bồi Ân hỏi.
Y vừa dứt lời thì điện thoại của Hoắc Vi Vũ đổ chuông, người gọi là Tăng Khải Kỳ. Cô quay sang nói với Tô Bồi Ân: "Chắc là tới rồi", sau đó bắt máy.