Tô Bồi Ân rũ mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, lắc đầu.
"Vậy vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?" Hoắc Vi Vũ không sao giải thích được: "Vừa rồi anh còn cứu tôi, lại không tranh mối làm ăn với tôi. Cho dù tôi thua, anh vẫn cho tôi công việc, đừng nói là tôi cả nghĩ đấy nhé."
Nói xong, cô nhìn y bằng đôi mắt đề phòng.
Tô Bồi Ân mỉm cười: "Giờ cô mới phát hiện ra tôi tốt với cô à? Đúng vậy, đó là may mắn của cô, là nhân phẩm và năng lực của tôi, là phong cách nhất quán của tôi, là...
"Dừng." Hoắc Vi Vũ ngắt lời y, đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay phải ra dấu dừng lại: "Anh càng chém gió càng khác xa."
"Đi thôi." Tô Bồi Ân nói.
Hoắc Vi Vũ khởi động xe.
Y cụp mắt nhìn về phía trước, tự khen mình: "Ở cùng với tôi, cô sẽ phát hiện ra ưu điểm của tôi không chỉ có thế, ví dụ như tự thân vận động, thể lực tốt, tình thú cao."
Hoắc Vi Vũ bỗng phanh xe lại. Tô Bồi Ân đập vào thành xe liền lừ mắt nhìn cô.