Cố Hạo Đình nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên nhưng trong mắt lại chứa đầy nỗi cay đắng và bất đắc dĩ. Rốt cuộc hắn đã làm thế nào mà dần dần đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình? Tuy hắn ân hận muốn bù đắp nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời. Hắn thực sự không thể mang đến tương lai cho cô sao?
"Tôi biết rồi, chúc em hạnh phúc." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt rời khỏi cô. Hắn bước nhanh tới cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, nhảy xuống.
Hắn đi khỏi, căn phòng cũng chợt lạnh lẽo, dường như hắn đã mang theo toàn bộ hơi ấm.
Hoắc Vi Vũ ngồi trên ghế sofa, ngơ ngẩn nhìn phía trước, lồng ngực vẫn nhói đau tưởng như ngạt thở. Cô nhắm mắt lại, hai hàng lệ lăn dài xuống má.
Hoắc Vi Vũ, mày phải mạnh mẽ lên. Anh ta đi về phía hạnh phúc của anh ta, mày cũng phải cố gắng kiếm tìm hạnh phúc của mình. Buông tha anh ta, cũng là buông tha chính mình.