Y đưa đũa cho Hoắc Vi Vũ, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống vị trí đối diện. Hoắc Vi Vũ thầm chửi cha mắng mẹ Tô Bồi Ân trong lòng. Sao y nói không có sườn dê, không có bò bít tết cơ mà?
Tô Bồi Ân liếc nhìn cô, nhoẻn miệng cười: "Tôi biết mặt mũi mình đẹp, nhưng cô nhìn tôi như thế không thấy tự ti sao?"
Hoắc Vi Vũ lườm Tô Bồi Ân cháy mắt: "Giám đốc Tô, anh đẹp trai cứ như thiên thần ấy nhỉ?"
"Ha ha, cô nịnh hót đấy à?" Tô Bồi Ân cười sung sướng cắt bò bít tết.
"Không, chỉ là tôi cảm thấy anh lang thang ở trái đất lâu quá rồi đấy, nên quay về thiên đường đi thôi." Hoắc Vi Vũ đốp chát.
Tô Bồi Ân: "..."
Cô cúi đầu, cắt một miếng thịt bò to tướng nhét vào miệng, ra sức nhai. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Bồi Ân như thể thứ cô đang ăn chính là thịt y.
Tô Bồi Ân vỗ vào đầu cô một cái: "Thấy cô có tâm trạng tốt, tôi cũng yên tâm."
Hoắc Vi Vũ dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình: "Con mắt nào của anh thấy tôi có tâm trạng tốt?"