Đúng vậy, Thượng đế cũng cần phải làm việc, cũng có chức trách của mình. Huống hồ loại chúng sinh như cô, có gì mà phải âu sầu chứ? Phải tự mình đi hết cuộc đời, không ai có thể thay thế được.
Hoắc Vi Vũ ngáp một cái, buồn ngủ rúc vào ghế, đôi mắt díp lại, uể oải nói: "Thượng Đế, người đi làm đi, con ngủ ở đây một lát, con không nói... ra đâu."
Vừa dứt lời cô đã ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều. Tô Bồi Ân ra khỏi phòng của cha xứ, bước đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Cô buông thõng một cánh tay, gương mặt gục vào cánh tay còn lại, ngủ rất yên tĩnh. Khi ngủ, trông cô rất an yên, tựa như một con mèo nhỏ đáng thương và yếu ớt, khiến người ta đau lòng thương xót.
Ánh mắt Tô Bồi Ân hiền hòa hơn. Lột đi vỏ bọc cứng rắn bên ngoài và tính tình sắc sảo, cô cần được bảo vệ hơn bất cứ ai.
Y lấy một lọ thuốc hít trong túi ra, đặt vào trước mũi cô: "Ngủ đi, có thứ này, về sau cô sẽ không mất ngủ nữa."